14/4/14

Câu Chuyện Đôi Giày - Chuyển Hóa Sự Mất Mát Thành Niềm Hạnh Phúc


Có lần trong lúc vội bước lên xe lửa Mahatma Gandhi đánh rơi một chiếc giày xuống đường ray và không thể nào lấy lên được, vì xe lửa đã lăn bánh. 

Gandhi bèn cởi ngay chiếc giày còn lại và ném xuống đường rày gần vị trí chiếc giày đã rớt trước sự ngạc nhiên của các hành khách. 

Hình ảnh: BÀI HỌC CUỘC SỐNG

Có lần trong lúc vội bước lên xe lửa Mahatma Gandhi đánh rơi một chiếc giày xuống đường rày và không thể nào lấy lên được, vì xe lửa đã lăn bánh. 
Gandhi bèn cởi ngay chiếc giày còn lại và ném xuống đường rày gần vị trí chiếc giày đã rớt trước sự ngạc nhiên của các hành khách. 
Một hành khách không kiềm được thắc mắc đã lên tiếng hỏi: "Tại sao ông lại làm như vậy?" 
Gandhi đáp: "Một người nào đó tìm thấy chiếc giầy trên đường rày thì họ sẽ tìm thấy chiếc thứ hai và như vậy họ sẽ có đủ cả đôi để dùng." 
Khi chúng ta bị mất mát, điều đầu tiên chúng ta nghĩ đến là những thiệt thòi và bất hạnh của mình. Chúng ta mất quá nhiều thời giờ và cảm xúc cho sự tiếc nuối, than thở, chán nản, thậm chí trở nên cáu gắt và bực bội vì những rủi ro xảy ra. 
Gandhi đã có một hành động thật cao quý bởi trong sự mất mát của bản thân, ông vẫn có thể nghĩ đến người khác.
(st)

Một hành khách không kiềm được thắc mắc đã lên tiếng hỏi: "Tại sao ông lại làm như vậy?" 
Gandhi đáp: "Một người nào đó tìm thấy chiếc giầy trên đường rày thì họ sẽ tìm thấy chiếc thứ hai và như vậy họ sẽ có đủ cả đôi để dùng." 
Khi chúng ta bị mất mát, điều đầu tiên chúng ta nghĩ đến là những thiệt thòi và bất hạnh của mình. Chúng ta mất quá nhiều thời giờ và cảm xúc cho sự tiếc nuối, than thở, chán nản, thậm chí trở nên cáu gắt và bực bội vì những rủi ro xảy ra. 
Gandhi đã có một hành động thật cao quý bởi trong sự mất mát của bản thân, ông vẫn có thể nghĩ đến người khác.
P/S: Hãy là Người Dám Cho Đi vì quy luật của cuộc sống này là cho và nhận: trong lúc này đây, khi bạn thở ra thì cùng lúc đó vô số sinh vật xung quanh bạn đang nhận lấy khí CO2 do bạn thở ra để tồn tại. Ngược lại bạn cũng đang nhận lại Oxy từ chúng để mà tồn tại. Cứ vô tư cho đi, thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ được nhận lại; bạn cũng không nhất thiết phải mưu cầu lợi ích gì mỗi khi bạn cho đi, bởi vì điều đó chắc chắn xảy ra vì nó là quy luật: cho đi bạn chắc chắn sẽ được nhận lại. 
Nhưng đương nhiên bạn không thể cứ thở ra mãi, mà đến mức độ nào đó bạn buộc phải hít vào. Đôi khi, việc từ chối nhận một món quà từ người khác cũng đồng nghĩa với việc bạn tước đi "vai trò người cho đi" của họ.